Jul 5, 2013
THE GOLDFISH BOWL
11:47 AM
No comments
There is a nine-year-old kid sitting at his desk and all of a sudden, there is a puddle between his feet and the front of his pants are wet. He thinks his heart is going to stop because he cannot possibly imagine how this has happened.
It’s never happened before, and he knows that when the boys find out he will never hear the end of it. When the girls find out, they’ll never speak to him again as long as he lives.
The boy believes his heart is going to stop, he puts his head down and prays — “Dear God, this is an emergency! I need help now! Five minutes from now I’m dead meat.”
He looks up from his prayer and here comes the teacher with a look in her eyes that says he has been discovered.
As the teacher is walking toward him, a classmate named Susie is carrying a goldfish bowl that is filled with water. Susie trips in front of the teacher and inexplicably dumps the bowl of water in the boy’s lap.
The boy pretends to be angry, but all the while is saying to himself, “Thank you, Lord! Thank you, Lord!”
Now all of a sudden, instead of being the object of ridicule, the boy is the object of sympathy. The teacher rushes him downstairs and gives him gym shorts to put on while his pants dry out. All the other children are on their hands and knees cleaning up around his desk. The sympathy is wonderful. But as life would have it, the ridicule that should have been his has been transferred to someone else – Susie.
She tries to help, but they tell her to get out. “You’ve done enough, you klutz!” Finally, at the end of the day, as they are waiting for the bus, the boy walks over to Susie and whispers, “You did that on purpose, didn’t you?”
Susie whispers back, “I wet my pants once too.”
May God help us see the opportunities that are always around us to do good.
Author Unknown
******
Vocabulary :
desk: bàn giấy; bàn viết; bàn làm việc
all of a sudden: bất thình lình; một cách bất ngờ
puddle: vũng nước nhỏ (mưa…)
wet: ướt, đẫm nước, ẩm ướt
imagine: tưởng tượng, hình dung
emergency: sự khẩn cấp; tình trạng khẩn cấp
discovered: vỡ lẽ ra, nhận thức ra
angrily: giận dữ, cáu
classmate: người đã hoặc đang học cùng một lớp với mình ở trường; bạn cùng lớp
inexplicably: không giải thích được, không cắt nghĩa được
dump: đổ, bỏ, hất xuống
goldfish bowl: bể cá cảnh, chậu cá cảnh
pretends: giả vờ, giả bộ, giả cách; làm ra vẻ
ridicule: sự nhạo báng, sự chế nhạo, sự giễu cợt, sự bông đùa
sympathy : ( sympathy for / towards somebody) sự thông cảm; sự đồng cảm; sự thương cảm
rush : vội vã làm gì
to rush someone out of the room : vội đưa người nào ra khỏi phòng
downstairs: ở dưới nhà; ở tầng dưới
to lead somebody down the stairs : Đưa ai xuống dưới nhà
transferred: sự di chuyển, sự dời chỗ; sự truyền
whispers : tiếng nói thầm, tiếng xì xào (của lá…); tiếng vi vu xào xạc (của gió…)
to talk in whispers (in a whisper) : nói chuyện thì thầm
purpose : chủ định, chủ tâm
on purpose : cố tình, cố ý, có chủ tâm
opportunities : ( opportunity for / of doing something / to do something) cơ hội, thời cơ
to seize an opportunity to do something : nắm lấy một cơ hội để làm việc gì
******
Questions for discussion :
1. What happened to the boy while sitting on his desk? What was he thinking?
2. What was his prayer?
3. What happened when his teacher walked toward him?
4. What happened after Susie dumped the bowl of water on his lap?
5. How did the children feel about Susie?
6. Why did Susie dump the bowl of water into his lap?
7. What lesson have you learned from the story?
******
CHẬU CÁ CẢNH
Một cậu bé chín tuổi đang ngồi ở bàn học bất ngờ có một vũng nước ở giữa hai bàn chân cậu và phía trước quần cậu bị ướt. Cậu ta nghĩ cậu sắp sửa đứng tim vì cậu không thể hình dung việc ấy xảy ra như thế nào.
Việc ấy chưa từng xảy ra và cậu biết rằng khi bọn con trai mà phát hiện, chúng sẽ mãi không ngừng bàn tán. Khi bọn con gái mà phát hiện, chúng sẽ mãi không bao giờ nói chuyện với cậu nữa.
Cậu tin rằng tim cậu sắp ngừng đập, cậu cúi đầu xuống và cầu nguyện – “Lạy trời, đây là việc khẩn cấp! con cần người giúp! Năm phút nữa con chết mất.”
Đang cầu nguyện cậu nhìn lên, cô giáo đang đến, ánh mắt cô nói rằng cậu đã bị phát giác.
Khi cô giáo bước về phía cậu, Susie, một bạn cùng lớp đang ôm một chậu cá cảnh chứa đầy nước. Susie vấp chân ngay trước mặt cô giáo và một cách khó hiểu hất chậu nước vào lòng cậu bé.
Cậu bé giả vờ tức giận, nhưng suốt trong lúc ấy cậu đang tự nhủ , “Cám ơn trời! cám ơn trời!”
Giờ thì lập tức thay vì bị đem làm trò cười, cậu bé trở thành kẻ đáng được thông cảm. Cô giáo vội đưa cậu xuống lầu và cho cậu mặc tạm chiếc quần thể dục trong khi chờ chiếc quần của cậu được sấy khô. Cả lũ bạn của cậu thì lom khom dọn dẹp xung quanh bàn học của cậu. Thật tuyệt vời cho sự thông cảm. Nhưng như cuộc sống vốn dĩ, trò cười dành cho cậu lại chuyển sang cho người khác – Susie.
Cô bé toan giúp dọn dẹp nhưng lũ bạn bảo cô tránh ra. “Cậu làm vậy đủ rồi, đồ hậu đậu!” Sau cùng vào cuối ngày khi bọn trẻ đợi xe buýt về nhà, cậu bé tiến về phía Susie và thì thầm, “cậu cố ý làm thế, đúng không?”
Susie cũng thì thầm, “Tớ đã từng làm ướt quần một lần.”
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment