Jun 7, 2013
DON’T HOPE…DECIDE!
7:08 AM
No comments
While waiting to pick up a friend at the airport in Portland, Oregon, I had one of those life changing experiences that you hear other people talk about. You know, the kind that sneaks up on you unexpectedly? Well, this one occurred a mere two feet away from me!
Straining to locate my friend among the passengers deplaning through the jetway, I noticed a man coming toward me carrying two light bags. He stopped right next to me to greet his family.
First, he motioned to his youngest son (maybe six years old) as he laid down his bags. They gave each other a long, and movingly loving hug. As they separated enough to look in each other’s face, I heard the father say, “It’s so good to see you, son. I missed you so much!” His son smiled somewhat shyly, diverted his eyes, and replied softly, “Me too, Dad!”
Then the man stood up, gazed in the eyes of his oldest son (maybe 9 or 10) and while cupping his son’s face in his hands he said, “You’re already quite the young man. I love you very much Zach!” They too hugged a most loving, tender hug. His son said nothing. No reply was necessary.
While this was happening, a baby girl (perhaps one or one and a half) was squirming excitedly in her mother’s arms, never once taking her little eyes off the wonderful sight of her returning father. The man said, “Hi babygirl!” as he gently took the child from her mother. He quickly kissed her face all over and then held her close to his chest while rocking her from side to side. The little girl instantly relaxed and simply laid her head on his shoulder and remained motionless in total pure contentment.
After several moments, he handed his daughter to his oldest son and declared, “I’ve saved the best for last!” and proceeded to give his wife the longest, most passionate kiss I ever remember seeing. He gazed into her eyes for several seconds and then silently mouthed, “I love you so much!.” They stared into each other’s eyes, beaming big smiles at one another, while holding both hands. For an instant, they reminded me of newlyweds but I knew by the age of their kids that they couldn’t be. I puzzled about it for a moment, then realized how totally engrossed I was in the wonderful display of unconditional love not more than an arm’s length away from me. I suddenly felt uncomfortable, as if I were invading something sacred, but was amazed to hear my own voice nervously ask, “Wow! How long have you two been married?”
“Been together fourteen years total, married twelve of those.” he replied without breaking his gaze from his lovely wife’s face. “Well then, how long have you been away?” I asked. The man finally looked at me, still beaming his joyous smile and told me, “Two whole days!”
Two days?! I was stunned! I was certain by the intensity of the greeting I just witnessed that he’d been gone for at least several weeks, if not months, and I know my expression betrayed me. So I said almost offhandedly, hoping to end my intrusion with some semblance of grace (and to get back to searching for my friend), “I hope my marriage is still that passionate after twelve years!”
The man suddenly stopped smiling. He looked me straight in the eye, and with an intensity that burned right into my soul, he told me something that left me a different person. He told me, “Don’t hope friend…decide.” Then he flashed me his wonderful smile again, shook my hand and said, “God bless!.” With that, he and his family turned and energetically strode away together.
I was still watching that exceptional man and his special family walk just out of sight when my friend came up to me and asked, “What’cha looking at?” Without hesitating, and with a curious sense of certainty, I replied, “My future!”
- By Michael D. Hargrove and Bottom Line Underwriters, Inc.
Copyright 1997
******
Vocabulary :
life-changing experiences: altering a person’s life or circumstances in a substantial way / kinh nghiệm thay đổi cuộc đời,
sneaks up: to approach someone or something quietly and in secret /đột ngột xuất hiện
mere : only / chỉ có
straining: to try very hard to do or get something /căng sức, quá sức,căng thẳng
deplane : ra khỏi máy bay
jetway : ống lồng dẫn từ máy bay vào ga
motion : move / di chuyển
diverted: to turn (your eyes, gaze, etc.) away or aside/ quay đi, ngoảnh đi
gaze : look at someone or something for a long time / nhìn chằm chằm
cupping : áp úp tay vào
squirming: to make a lot of twisting movements /vặn vẹo
chest : ngực
rocking : lắc lư qua lại
relaxed : thư giãn, thoải mái
motionless : bất động, nằm im
gently: showing a kind and quiet nature : not harsh or violent/nhẹ nhàng, êm ái, dịu dàng
contentment: the state of being happy and satisfied /trạng thái thoả mãn; sự mãn nguyện
declared: to say (something) in a strong and confident way /bày tỏ, trình bày, biểu thị
passionate: having, showing, or expressing strong emotions or beliefs / say đắm, nồng nàn; nồng nhiệt, thiết tha
silently mouthed : nói thỏ thẻ
stared: to look directly into the eyes of (someone)/ nhìn chòng chọc, nhìn chằm chằm
newlywed : cặp mới cưới
beaming: to smile happily/ tươi cười rạng rỡ
puzzled: feeling or showing confusion because something is difficult to understand / không hiểu được, lúng túng, bối rối
engrossed: to hold the complete interest or attention of (someone)/ làm mê mải (ai); thu hút (sự chú ý)
unconditional: not limited in any way : complete and absolute/ vô điều kiện
uncomfortable: causing a feeling of being embarrassed or uneasy/ bất tiện, không tiện lợi; không đàng hoàng
invading: to affect (something, such as your life or privacy) in an unwanted way/ xâm lược, xâm chiếm, xâm lấn
sacred: highly valued and important : deserving great respect/ long trọng; rất quan trọng; thiêng liêng
joyous : vui mừng, vui sướng
amazed: feeling or showing great surprise/ làm kinh ngạc, làm sửng sốt, làm hết sức ngạc nhiên
stunned: to surprise or upset (someone) very much/ ngạc nhiên
intensity: the degree or amount of strength or force that something has / độ mạnh, cường độ
assumed: to think that something is true or probably true without knowing that it is true/ cho rằng; thừa nhận
betrayed: to show (something, such as a feeling or desire) without wanting or trying to/ tiết lộ, để lộ ra
offhandedly: done or made without previous thought or preparation/một cách tự nhiên, một cách thoải mái; không khách sáo
intrusion: to become involved with something private in an annoying way/ sự xâm phạm, sự xâm nhập
semblance: a situation in which something only appears in a small amount/ một chút
relationship: the way in which two or more people or things are connected/ tình thân thuộc, tình họ hàng, quan hệ tình cảm
flash : nháy mắt
energetically : đầy nghị lực, tràn đầy năng lượng
strode away : sải bước đi
hesitating: do dự
curious : kỳ lạ, lạ lùng
**************
QUESTIONS FOR DISCUSSION :
1. What is the man doing in the airport?
2. What do you mean by “life-changing experience”?
3. What can you say about the father in the story?
4. Why did the man ask “how long have you been married”?
5. What moral lesson have you learned from the story?
**************
Bài dịch :
ĐỪNG HY VỌNG … HÃY QUYẾT ĐỊNH!
Trong khi chờ đón một người bạn ở sân bay Portland, Oregon, Tôi đã có một trong những trải nghiệm có thể làm thay đổi đời sống mà các bạn từng nghe nói đến. Các bạn có biết, loại trải nghiệm mà đến với chúng ta một cách bất ngờ ? Vâng, việc đó diễn ra cách chỗ tôi chỉ có hai bước chân!
Trong khi đang ra sức quan sát tìm người bạn trong số các hành khách ra khỏi máy bay theo ống lồng, tôi thấy một ông đi về phía tôi tay mang hai túi xách nhẹ. Ông dừng lại ngay sát tôi để chào đón gia đình mình.
Trước tiên, ông quay về phía cậu con út (khoảng chừng 6 tuổi) khi ông đặt mấy túi xách xuống đất. Hai bố con ôm chầm lấy nhau một hồi lâu. Họ buông ra nhìn nhau, tôi nghe ông nói, “Mừng gặp lại con, con trai. Bố nhớ con quá!” Cậu bé mỉm cười pha chút bẽn lẽn nhìn đi chỗ khác và trả lời thỏ thẻ, “Con cũng nhớ bố!”
Sau đó ông bố đứng lên, nhìn chằm chằm vào mắt cậu con lớn (khoảng chừng 9 hoặc 10 tuổi), hai bàn tay ông áp lên mặt cậu bé ông nói, “Ra dáng đàn ông rồi. Bố yêu con lắm Zach!” Họ khẽ ôm nhau đầy tình cảm. Cậu bé lặng im, không ai cần nói lời nào.
Trong lúc đó, một em bé gái (có lẽ một hoặc tuổi rưỡi) đang ngọ nguậy không ngớt trong vòng tay mẹ, nãy giờ bé vẫn không rời đôi mắt bé bỏng khỏi người bố vừa mới trở về. Ông bố dịu dàng bế bé từ tay mẹ và nói, “Chào bé cưng!”. Ông liền hôn khắp mặt con bé rồi ôm nó sát vào ngực, ông đong đưa nó qua lại. Đứa bé liền thôi ngọ nguậy và ngoan ngoãn tựa đầu trên vai ông bố, bình yên và mãn nguyện.
Sau chốc lát, ông chuyển đứa con gái cho cậu con trai lớn và nói, “Bố dành thứ tốt nhất cho người cuối cùng!” và ông tiến đến trao cho vợ một nụ hôn dài, nồng nhiệt nhất mà tôi nhớ là từng thấy. Ông nhìn vào mắt bà vài giây và thì thầm, “anh yêu em rất nhiều!” Họ nhìn nhau, trao nhau nụ cười , cả hai bàn tay họ trong tay nhau. Giây phút đó, họ làm tôi nhớ những cặp mới cưới nhau nhưng dựa vào tuổi những đứa trẻ tôi biết là không phải thế. Cảm thấy ngạc nhiên trong giây lát rồi nhận ra mình bị lôi cuốn vào khung cảnh biểu lộ tình cảm tuyệt vời thuần khiết trong khoảng cách chỉ hơn một tầm tay. Bất chợt tôi cảm thấy bất tiện cứ như là tôi đang xâm phạm một điều gì đó thiêng liêng, tôi ngạc nhiên khi nghe giọng mình ấp úng, “Tuyệt quá! anh chị lấy nhau bao lâu rồi?”
“Chúng tôi có nhau mười bốn năm, trong đó mười hai năm hôn nhân.” Ông đáp vẫn không rời mắt khỏi gương mặt người vợ đáng yêu của ông. “Ồ thế thì, ông bà đã xa nhau bao lâu?” tôi hỏi. Cuối cùng ông chồng cũng nhìn tôi, vẫn giữ nụ cười hạnh phúc trên môi ông đáp, “Tròn hai hôm!”
Hai hôm ư?! tôi sửng sốt! Tôi dám chắc xúc cảm của cuộc đón tiếp mà tôi chứng kiến giống như là ông đã đi vắng ít nhất nhiều tuần, nếu không muốn nói là nhiều tháng, và tôi biết sự ngạc nhiên của tôi đã biểu lộ ra ngoài. Tôi gần như buộc miệng nói, hy vọng kết thúc sự can dự bằng một sự khen ngợi nho nhỏ (cũng còn nhằm để quay trở lại tìm đón người bạn), “tôi hy vọng cuộc hôn nhân của mình mười hai năm sau vẫn còn nồng nhiệt!”
Người chồng chợt nghiêm nghị. Ông nhìn thẳng vào mắt tôi, cái nhìn mạnh mẽ như thiêu đốt tâm trí, ông nói điều đã biến tôi thành một người khác. Ông nói, “Đừng hy vọng, anh bạn… hãy quyết định.” Rồi ông nháy mắt tôi, nụ cười trở lại trên môi, bắt tay tôi ông nói, “Cầu chúa phù hộ!” Nói xong, ông cùng gia đình hăm hở quay đi, sải bước cùng nhau.
Tôi vẫn nhìn theo người đàn ông hiếm có cùng gia đình đặc biệt của ông đến khi họ ra khỏi tầm mắt cũng là lúc người bạn tôi đến cạnh bên và hỏi, “Nhìn cái gì thế?” Không do dự, và với một sự xác quyết kỳ lạ, tôi đáp, “Tương lai!”
Nguồn : Michael D. Hargrove and Bottom Line Underwriters, Inc.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment