Jun 23, 2013
THE REAL PEARL NECKLACE
4:50 PM
No comments
Jenny was a bright-eyed, pretty five-year-old girl. One day when she and her mother were checking out at the grocery store, Jenny saw a plastic pearl necklace priced at $2.50.
How she wanted that necklace, and when she asked her mother if she would buy it for her, her mother said, “Well, it is a pretty necklace, but it costs an awful lot of money. I’ll tell you what. I’ll buy you the necklace, and when we get home we can make up a list of chore that you can do to pay for the necklace. And don’t forget that for your birthday Grandma just might give you a whole dollar bill, too. Okay?”
Jenny agreed, and her mother bought the pearl necklace for her. Jenny worked on her chores very hard every day, and sure enough, her grandma gave her a brand new dollar bill for her birthday. Soon Jenny had paid off the pearls.
How Jenny loved those pearls. She wore them everywhere – to kindergarten, bed and when she went out with her mother to run errands. The only time she didn’t wear them was in the shower; her mother had told her that they would turn her neck green.
Now Jenny had a very loving daddy. When Jenny went to bed, he would get up from his favorite chair every night and read Jenny her favorite story. One night when he finished the story, he said, “Jenny, do you love me?”
“Oh yes, Daddy, you know I love you,” the little girl said.
“Well, then, give me your pearls.”
“Oh! Daddy, not my pearls!” Jenny said. “But you can have Rosie, my favorite doll. Remember her? You gave her to me last year for my birthday. And you can have her tea party outfit, too. Okay?”
“Oh no, darling, that’s okay.” Her father brushed her cheek with a kiss. “Good night, little one.”
A week later, her father once again asked Jenny after her story, “Do you love me?”
“Oh yes, Daddy, you know I love you.”
“Well, then, give me your pearls.”
Oh, Daddy, not my pearls! But you can have Ribbons, my toy horse. Do you remember her? She’s my favorite. Her hair is so soft, and you can play with it and braid it and everything. You can have Ribbons if you want her, Daddy,” the little girl said to her father.
“No, that’s okay,” her father said and brushed her cheek again with a kiss. “God bless you, little one. Sweet dreams.”
Several days later, when Jenny’s father came in to read her a story, Jenny was sitting on her bed and her lip was trembling. “Here, Daddy,” she said, and held out her hand.
She opened it and her beloved pearl necklace was inside. She let it slip into her father’s hand.
With one hand her father held the plastic pearls and with the other he pulled out of his pocket a blue velvet box. Inside of the box were real, genuine, beautiful pearls.
He had them all along. He was waiting for Jenny to give up the cheap stuff so he could give her the real thing.
******
Vocabulary :
checking out: quầy thu tiền, sự thanh toán tiền khách sạn
necklace: chuỗi hạt (vàng, ngọc)
pretty: xinh, xinh xắn, xinh đẹp
awful: (từ lóng) lạ lùng, phi thường; hết sức, vô cùng; thật là
chore: (từ Mỹ,nghĩa Mỹ) việc vặt, việc mọn
agreed: ( to agree to something) bằng lòng, đồng ý cái gì
errands: việc lặt vặt (đưa thư, mua thuốc lá…)
to run an errand: chạy việc vặt
favorite: được mến chuộng nhất, được ưa thích nhất
brushed: chạm qua, lướt qua (vật gì)
cheek: mỗi bên mặt liền dưới mắt; má
several: nhiều hơn ba; vài; dăm ba
trembling: sự run; cảm giác run, động tác run
everything: mọi vật; tất cả mọi thứ
slip: đút nhanh, đút gọn, đút lén, giúi nhanh, nhét nhanh, nhét gọn
velvet: nhung, lớp lông nhung (trên sừng hươu, nai)
real: thật (không phải giả, không phải nhân tạo)
genuine: thật; chính cống; xác thực
a genuine pearl: viên ngọc trai thật
beautiful: đẹp; hay
pearl - hạt trai, ngọc trai
give up – bỏ, từ bỏ, nhường
cheap – giá thấp; ít tốn tiền; rẻ
******
Questions for discussion :
1. When Jenny and her mother were in the grocery what happened there?
2. What did the mother do so Jenny could have the necklace? What was Jenny’s reply?
3. What did the father ask? What was Jenny’s response?
4. What was the father had in mind when he asked Jenny for the necklace?
5. Why was Jenny’s lip trembling when she gave up her necklace?
6. What lesson have you learned from the story?
******
Bài dịch :
CHUỖI HẠT BẰNG NGỌC TRAI THẬT
Jenny là cô bé năm tuổi xinh xắn với đôi mắt sáng. Một hôm khi bé và mẹ đứng trả tiền ở cửa hàng tạp phẩm, Jenny nhìn thấy một chuỗi hạt ngọc trai làm bằng nhựa ghi giá 2,5 đô la.
Bé muốn có chuỗi hạt biết bao và khi bé hỏi mẹ liệu mẹ sẽ mua nó cho bé không, mẹ nói, “Nào bé, chuỗi hạt thì đẹp đấy nhưng nó trị giá một món tiền lớn. Mẹ bảo nhé, mẹ sẽ mua cho bé chuỗi hạt và khi ta về nhà ta sẽ kê ra các việc lặt vặt mà bé có thể làm để trả tiền mua xâu chuỗi nhé. Và ngoài ra, đừng quên sinh nhật của con bà có thể sẽ chỉ cho con tờ một đô la thôi, đồng ý không?
Jenny đồng ý và mẹ mua cho bé xâu chuỗi. Mỗi ngày Jenny siêng năng làm các công việc lặt vặt mẹ đã giao, và y như rằng, bà của bé cho bé tờ một đô la mới tinh nhân ngày sinh nhật. Không lâu sau Jenny đã trả hết tiền mua xâu chuỗi.
Jenny rất quý các hạt ngọc ấy. Bé đeo chúng đi khắp nơi – đến nhà trẻ, đi ngủ, cả khi bé đi ra ngoài với mẹ để được sai làm những việc lặt vặt. Lúc duy nhất bé không đeo chúng là lúc bé tắm; Mẹ đã bảo chúng sẽ làm cổ bé dính màu xanh.
Jenny có bố rất yêu bé. Hàng đêm, khi Jenny đi ngủ, bố nhấc mình ra khỏi chiếc ghế bố yêu thích và đọc cho Jenny nghe truyện bé thích. Một đêm sau khi đọc truyện xong, bố nói, “Jenny, con có yêu bố không nào?”
“Có mà bố, bố biết là con yêu bố cơ mà,” cô gái bé nhỏ nói.
“Vậy thì, hãy cho bố chuỗi hạt của con nhé.”
“Ồ, bố, chuỗi hạt thì không!” Jenny nói. “Nhưng bố có thể lấy Rosie, con búp bê mà con thích. Bố có nhớ nó không? Bố tặng con vào sinh nhật năm ngoái ấy. Và cả các món đồ làm tiệc trà của nó nữa. Được không bố?”
“Ồ không, được rồi, con gái yêu.” Bố lướt trên má bé một cái hôn. “Ngủ ngon nhé, con gái bé bỏng.”
Một tuần sau, bố lại hỏi Jenny sau khi đọc truyện cho bé, “Con có yêu bố không?”
“Có mà bố, bố biết là con yêu bố cơ mà.”
“Vậy thì, hãy cho bố chuỗi hạt của con nhé.”
“Ồ, bố, chuỗi hạt thì không! Nhưng bố có thể lấy Ribbons, con ngựa của con ấy. Bố có nhớ nó không? Nó là món đồ chơi con thích. Lông của nó rất mềm mại và bố có thể chơi với nó, tết nơ cho nó, mọi thứ. Bố có thể lấy Ribbons nếu bố thích nó, nhé bố” cô bé nói.
“Ồ không, được rồi,” bố cô bé nói và lại hôn lên má bé. “Chúa ban phước, con gái bé bỏng, chúc con có những giấc mơ ngọt ngào.”
Vài ngày sau, khi bố Jenny bước vào đọc truyện cho bé, Jenny đang ngồi trên giường của bé và môi bé run run. “Đây này, bố,” bé nói và đưa tay ra.
Bé mở bàn tay và trên đó là xâu chuỗi ngọc trai yêu quý của bé. Bé chuyển nó vào tay bố.
Một tay bố cầm xâu chuỗi bằng nhựa, tay kia bố rút từ trong túi ra chiếc hộp bằng nhung màu xanh biển. Trong chiếc hộp là một xâu chuỗi rất đẹp làm bằng ngọc trai thật”
Ông bố giữ nó đã lâu chờ cho Jenny từ bỏ món đồ giả rẻ tiền để cho bé món đồ thật.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment